'dạo hiên', 'thầm gieo từng bước' diễn tả bước chân nặng nề, trĩu những suy tư
tâm trạng ngậm ngùi, tủi cực bởi ng CP đang đi trong lặng lẽ cô đơn
'rủ thác đòi phen' - cuốn lên rồi lại buông xuống không có chủ ý
rối bời -> thể xác ở đây còn tâm hồn đang phiêu du ở nơi xa xôi mịt mù ngoài biên ải
Chuỗi hđ soi gương, đốt hương, gảy đàn
Người CP đang sống với ký ức để quên đi hiện tại lẻ loi
'gượng' được láy l;ại
nỗi lo âu sợ hãi phấp phỏng khi nghĩ 1 mất mát, bất trắc nào đó có thể xảy đến
sự nâng niu, trân trọng gương nhẹ với ký ức ty hp của ng CP
Trong cảm nhận
Về thời gian: 'Khắc giờ đằng đẵng như niên'
So sánh, từ láy gợi hình, biểu cảm -> vẽ ra dòng tg vốn vô hình trở nên hữu hình, dòng tg trở thành con đường tg
tg càng vô tận bnh, ng CP càng hiện lên nhỏ bé mong manh bấy nhiêu trong nỗi mòn mỏi chờ đợi
Về không gian: Gà eo óc gáy sương năm trống
Âm thanh nhỏ, sắc nhọn như đang xé cả không gian xa lắng, tĩnh lặng
"Eo óc": âm thanh từ xa vọng lại, gợi không gian tĩnh lạng, hoang vắng
Người chinh phụ càng nhỏ bé cô đơn
Bộc lộ trực tiếp: bi thiết => buồn rầu => sầu
cảm nhận không tĩnh tại mà đi qua các cung bậc khác nhau, mỗi lúc lại
buồn hơn, xót xa hơn
Trong h/ả cực tả ngọn đèn
L1: Xuất hiện khi người chinh phụ tuyệt vọng chờ chồng mà bặt vô âm tín,
ngọn đèn là vật duy nhất đề bầu bạn, an ủi,sẻ chia
L2: phủ định sự sẻ chia của ngọn đèn => KĐ nỗi cô đơn lẻ loi đến tận cùng của ng CP,
bởi đèn dẫu biết thì nàng vẫn cô đơn, tin tức về chồng vẫn k thấy, t/y vẫn cách chia
L3: Ngọn đèn chỉ còn lại là hoa đèn => Nếu ngọn đèn cháy hết đến cạn cùng thì người CP cx
cháy hết mình trong nỗi chờ đợi => Hoa đèn và bóng người đối bóng trong nỗi cô đơn tận cùng
Trong tận cùng cô đơn và lẻ loi, ng CP hướng
nỗi nhớ của mình đến chồng nơi biên ải
Ước nguyện gửi lòng mình theo ngọn gió
xuân tới nơi biên ải xa xôi (2 câu đầu)
Gọi lòng mình là ngàn vàng => thiêng liêng, trân trọng
Bi kịch đau đớn
"Non Yên": chỉ miền đất xa xôi, mịt mù => ngay khi cất lên khao khát, nàng hiểu nó kbh thành hiện thực (câu thơ
như lời khấn nguyện, cầu nguyện tội nghiệp mong manh)
Ng CP k thoả hiệp hiện thực,
cất tiềng bộc bạch nỗi nhớ
"Nhớ"(điệp lại): tô đậm nỗi nhớ da diết, chất chồng như tiếp nối vô hồi, vô hạn
So sánh nỗi nhớ = đường lên trời => nỗi nhớ vốn không đếm đc nay có thể cảm nhận rất rõ như phù trùm cả kgian
Tính từ "thăm thẳm, đau đáu"
thăm thẳm: nỗi nhớ có độ sâu như chạm khắc,như xoáy, siết vào tâm can
(đo bằng chiều rộng không gian)
đau đáu: tô đậm nỗi nhớ thường trực, khắc khoải
( đo bằng chiều dài thời gian)
Ngay trong khi bộc bạch nỗi nhớ, ng CP cũng thể
hiện trực tiếp thái độ trước hiện thực nghịch cảnh
Giọng điệu thách thức: vì tình yêu, vì nỗi nhớ, ng CP sẵn sàng đỗi diện với hiện tại, định mệnh phũ phàng
Giọng điệu ai oán, xót xa "Trời thăm thẳm xa vời khôn thấu"
Ng CP k quên KĐ: bất chấp tất thảy vẫn dành cho chồng nỗi nhớ trọn vẹn
Nỗi đau xa cách vẫn khiến ng CP sống trong nỗi buồn tê tái thê lương
2 câu cuối: hình thức câu thơ đang tả ngoại cảnh với 1 TG u buồn, ảm đạm thê lương
Cảnh & lòng ng có sự tương hợp: cảnh càng buồn lòng ng càng thêm đau đớn
Nỗi đau tụ ở 2 chữ 'thiết tha': nỗi đau như bị cào xé, cắt cứa & đc vật chất hoá thành nỗi đau của 1 cơ thể bị cắt xé
Kết luận
Nghệ thuật: điển cố, h/a ước lệ tượng trưng, ngôn từ gợi hình gợi cảm và ngòi bút miêu tả nội tâm
Nội dung: qua tâm trạng ng CP, trích đoạn cho thấy
Sự đồng cảm vô cùng của tác giả với nỗi đau khổ của cng
Sự đồng tình vs khát vọng hp
Chứng kiến sự mất mát của tuổi trẻ, tình yêu => thấy đc cái giá của CT phi nghĩa
và ý nghĩa đích thực của t/y chồng vợ